Đinh Hồng Vinh
Câu chuyện chia sẻ
Gia Vân, ngày 9 tháng 10 năm 2025
TIÊU ĐỀ: GỬI TƯƠNG LAI XANH NĂM 2050
Kính gửi Tương Lai Xanh 2050, em là một học sinh nhỏ ở vùng quê Gia Viễn, Ninh Bình, nơi có những dãy núi đá vôi sừng sững như đang che chở cho đồng ruộng và những con sông lặng lẽ chảy qua làng. Mỗi buổi sáng sớm, khi tiếng gà còn vang vọng giữa sương mờ, em lại ra hiên nhà, nhìn mặt nước sông loang loáng ánh mặt trời. Bố em kể, ngày xưa nước trong lắm, trong đến mức có thể soi thấy mây bay và cả bóng người đi qua.
Nhưng bây giờ, dòng sông ấy đã khác. Nước đục như màu đất, rác trôi lềnh bềnh, và mỗi khi gió thổi qua lại phảng phất mùi hôi lạ. Những con tàu chở cát, ngày đêm đi qua để lại vệt khói và những cơn sóng nhỏ lăn tăn. Nhìn sông mà em thấy thương, như nhìn thấy một người bạn cũ dang yếu dần đi vì bị bỏ quên.
Em nghe người lớn nói rằng trái đất đang ngày càng nóng hơn, băng ở hai cực đang tan và nó những loài vật đã không còn nữa. Em không hiểu biết, nhưng em biết rằng môi trường đang cần được cứu. Em chỉ ước đến năm 2050 khi người tương lai đọc được bức thư này, bầu trời vẫn còn xanh, cánh đồng vẫn còn lúa trổ bông vàng rực, và dòng sông quê em lại trở về trong vắt như lời bố kể.
Để có được điều đó, chắc chẳng cần những việc gì to tát. Chỉ cần ai cũng biết giữ gìn một chút. Như không vứt rác xuống sông, không đốt rơm rạ, trồng thêm một cây nhỏ hay chỉ đơn giản là tiết kiệm nước mỗi ngày. Ở nhà, em cũng bắt đầu từ nhưng việc nhỏ xíu như vậy thôi, gom rác đúng chỗ, tận dụng chai nhựa để trồng rau, và nhắc bố mẹ đừng đổ nước thải ra mương. Mỗi lần làm được điều gì tốt, em thấy lòng mình nhẹ hơn, như thể dòng sông trong em cũng được gột rửa bớt phần nào.
Em tin rằng nếu ai cũng yêu lấy nơi mình đang sống thì 25 năm nữa, quê hương Gia Viễn sẽ khác hẳn. Những hàng tre sẽ xanh hơn, bầu trời sẽ trong hơn, và trẻ con sẽ lại tắm cười vang dưới sông Hoàng Long. Khi đó, em, người viết bức thư này, đã 39 tuổi rồi. Có lẽ em sẽ dắt con mình ra bờ sông, chỉ xuống mặt nước lấp lánh và kể rằng:” ngày xưa, bố đã từng viết một lá thư gửi cho năm 2050, mong sông này sẽ lại trong như hôm nay”.
Thân ái, Một học sinh vùng quê Ninh Bình 🍀