Câu chuyện chia sẻ
Họ và tên: Dương Nguyễn Bảo Ngọc Sinh ngày: 13/11/2017 Dân tộc: H’Mông Lớp: 3A, Trường tiểu học Nguyễn Thái Học - tổ 10 -phường Yên Bái -tỉnh Lào Cai (sau sáp nhập) (Địa chỉ cũ: tổ 10 - phường Nguyễn Thái Học - thành phố Yên Bái - tỉnh Yên Bái) Thân Gửi Tương Lai Xanh năm 2050! Mình tên là Dương Nguyễn Bảo Ngọc, mình là người H’Mông, mình được sinh ra ở một bản vùng cao, nơi núi đá dựng đứng, rừng xanh bạt ngàn, mây trắng bay lững lờ trước hiên nhà và tiếng gà gáy vọng khắp triền núi. Ông nội mình là Bộ đội Biên phòng. Bố mình trước đây cũng là Bộ đội Biên phòng như ông. Nhưng bố đã đi xa khi mình còn trong bụng mẹ, mẹ luôn kể lại cho mình nghe: Ông nội và bố cả đời đã canh giữ đường biên cột mốc, bảo vệ biên giới Quốc gia. Bố thường mặc áo xanh, vai mang ba lô đi tuần tra Biên giới. Có những hôm trời tối đen, chỉ có ánh trăng mờ ảo cùng ánh sáng chiếc đèn pin soi đường đi cho bố. Giờ đây, mình sống cùng mẹ ở nhà ông bà ngoại dưới thành phố để tiện đi học. Thành phố có nhiều đèn sáng rực cả đêm, đường phố tấp nập xe cộ, khác hẳn bản làng yên tĩnh của mình. Nhưng mỗi khi nhắm mắt lại, mình vẫn nhớ căn nhà gỗ nhỏ của hai mẹ con, nhớ lời mẹ kể: ngày xưa bản mình chưa có điện, buổi tối chỉ có ánh sáng bằng đèn dầu. Sau đó, nhà nước kéo dây về lắp đường điện sáng khắp bản. Nhưng lúc mất điện, mẹ phải đốt bếp củi nấu cơm, mình học bài dưới ngọn đèn mờ lập loè, khói làm cay mắt mình. Nhờ có ông nội đã giúp lắp tấm pin mặt trời trên mái nhà. Ánh nắng ban ngày biến thành điện, thắp sáng căn nhà gỗ của mình vào buổi tối. Mình rất vui vì có thể đọc sách mà không có mùi khói than và lo bị cay mắt. Mình mong đến năm 2050, cả bản mình đầy điện sạch. Mái nhà ở bản sẽ có tấm pin mặt trời sáng lấp lánh. Trên đỉnh núi sẽ có cánh quạt gió quay đều, tạo ra điện cho cả bản. Dòng suối đầu bản sẽ chảy qua bánh xe nước mới, vừa giã gạo, vừa tạo ra điện. Con đường ngày xưa bố đi tuần tra Biên giới sẽ sáng bằng đèn chạy bằng gió, để các chú Bộ đội Biên phòng không còn phải dò đường trong bóng tối. Các chú Bộ đội ở đồn Biên phòng sẽ có thể sạc bộ đàm, đèn pin ngay tại chốt Biên phòng nhờ năng lượng điện của gió và mặt trời. Ở thành phố, mình mong mọi thứ chạy hoàn toàn bằng năng lượng tái tạo: Lắp đặt tấm pin sử dụng năng lượng mặt trời ở trên mái nhà, bức tường, mặt đường. Năng lượng gió dùng Turbine đặt trên nóc nhà cao tầng, ngoài biển khơi. Năng lượng thuỷ triều và sóng biển thì cung cấp điện cho dân vùng ven biển. Phương tiện công cộng: xe buýt điện sạc từ mặt đường khi chạy, xe đạp và xe máy điện sạc từ trạm pin năng lượng mặt trời. Nhà ở thì mỗi gia đình có “trạm năng lượng mini” lưu trữ điện. Hệ thống đèn led thông minh tiết kiệm điện. Khu công nghiệp được chạy bằng năng lượng hydrogen xanh. Khi đó, không khí sẽ trong lành hơn, trời xanh hơn, các bạn nhỏ có thể vui chơi ngoài trời mà không lo khói bụi. Để có tương lai ấy, hôm nay mình sẽ tắt điện khi không dùng, mở cửa sổ để học bằng ánh sáng ban ngày, trồng cây giữ rừng mỗi khi về thăm ông nội. Mình mong mọi người ở thành phố và ở bản đều cùng dùng năng lượng xanh. Mình gửi hy vọng tới 2050 là thời đại năng lượng xanh bao phủ toàn cầu. Hãy bắt đầu từ hôm nay, dù là hành động nhỏ nhất để tương lai không chỉ xanh trên giấy mà xanh trong từng nhịp sống. Mình hẹn với năm 2050 rằng: ánh sáng trên mỗi con đường, mỗi ngôi nhà sẽ không chỉ là ánh sáng của điện, mà còn là ánh sáng của tình yêu, của niềm tự hào về bố và ông - những người lính Biên phòng đã giữ yên Biên cương cho chúng mình lớn lên. Nắng vàng soi mái nhà em Pin xanh hứng nắng, sáng thêm bản làng Gió về quay cánh quạt sang Đèn đường sáng lối bố sang đồn rồi Bố giờ ở chốn xa xôi Nhưng con vẫn nhớ nụ cười của bố Giữ rừng, giữ núi quê ta Năng lượng xanh mãi chan hòa núi non. 2025, Bảo Ngọc ký tên