Hà Minh Trang
Câu chuyện chia sẻ
Năm 2050, thành phố đã đổi tên thành Thành phố Tươi Xanh.
Aris đứng trước cửa sổ lớn. Bên ngoài không phải là kính, mà là một bức tường sinh học tự làm sạch, hấp thụ và nuôi dưỡng hệ vi sinh vật. Ánh nắng lọc qua những chiếc lá xanh mướt, tạo ra màu vàng mật ong ấm áp cho căn phòng.
Không còn ô tô cá nhân. Mọi người di chuyển bằng \"Thang Máy Rừng\". Đó là một hệ thống thang máy khổng lồ, chạy bằng năng lượng địa nhiệt, kết nối các tầng mái nhà xanh ngát.
Aris nhấn nút. Chiếc cabin không đóng kín, nó mở ra để đón gió mát mang theo mùi hương của cam quýt và oải hương. Cô đi xuống tầng dưới cùng.
Đây không phải là tầng trệt, mà là Trạm Thu Hồi Đại Dương.
Aris, một nhà khoa học gen, đang làm việc trong một phòng thí nghiệm dưới lòng đất, nơi cô nuôi cấy vi khuẩn ăn nhựa để làm sạch \"Đảo Rác\" cuối cùng.
Cô nhớ lời ông mình: \"Tương lai không phải là chinh phục, mà là phục hồi.\"
Máy báo hiệu hoàn thành. Lô vi khuẩn mới đã sẵn sàng.
Cô nhìn lên. Từ tầng hầm, cô thấy ánh sáng xanh rực rỡ xuyên qua hàng ngàn cây xanh trên mặt đất.
Thành phố Tươi Xanh đã không xây dựng những điều mới, họ đã sửa chữa những điều cũ. Họ đã biến bê tông thành đất, và rác thành sự sống.
Aris mỉm cười, đeo chiếc mặt nạ tái chế của mình, và bước ra để vận chuyển lô vi khuẩn.
Bên ngoài, gió thổi. Một thế giới đã được cứu rỗi, không phải bằng siêu anh hùng, mà bằng sự kiên nhẫn và màu xanh của hy vọng.