Huỳnh Phương Uyên
Câu chuyện chia sẻ
Năm 2025 con được 7 tuổi. Mỗi mùa hè, ba thường chở con vào công trình xây dựng trên chiếc xe cũ hay xịt khói của ba, nơi có nhiều xe tải cũng xịt khói bụi mịt mù. Ba thường dặn: “Con gái nhớ đeo khẩu trang nhé!”
Có hôm chị họ đến chơi, rồi dẫn con đến trường chị bằng xe buýt. Khói đen từ xe làm con khó thở. Chị nhắc: “Đeo khẩu trang vào em ơi!”, con không thích chút nào.
Những lần về quê nội, con thấy nắng gay gắt. Ruộng lúa nứt nẻ, vàng úa vì thiếu nước. Con hỏi nội vì sao, nội nói: “Trái Đất đang bệnh vì chịu nhiều khói bụi ô nhiễm. Không biết sau này còn đủ nước cho lúa sống hay không.”
Nhân dịp cuộc thi “Gửi Tương Lai Xanh 2050” con vẽ bức tranh lấy ý tưởng từ con số 2050:
- Hai số 0 là hai Trái Đất: số 0 đầu tiên là Trái Đất những năm 20…, đang buồn bã vì khói bụi, ô nhiễm; số 0 thứ hai là Trái Đất năm 2050, hết bệnh và mỉm cười.
- Số 2 tượng trưng cho con đường những năm 2000: đầy xe tải, khói bụi từ công trình của ba.
- Số 5 là con đường năm 2050: nơi những chiếc xe năng lượng sạch không còn xịt khói như xe cũ của ba nữa.
Con mong khi con 32 tuổi, có thể tự đón xe buýt đi học, xe buýt không còn khói, chị họ không nói “đeo khẩu trang” khi đi chơi nữa,Trái Đất ngày nào cũng mỉm cười cùng chúng con và ba. Ruộng lúa sẽ luôn tươi tốt, nhà nội luôn có gạo để nấu cơm ngon ăn, ông nội không còn buồn nữa!