Lê Minh Hạnh
Câu chuyện chia sẻ
Em sinh ra và lớn lên trong một vùng quê nhỏ, nơi mỗi sáng thức dậy là tiếng chim hót, làn gió mát lành từ cánh đồng lúa và mùi hương của đất sau cơn mưa. Thiên nhiên đối với em không chỉ là một phần cuộc sống, mà còn là ký ức tuổi thơ, là nguồn năng lượng bình yên nuôi lớn em từng ngày.
Thế nhưng, càng lớn, em càng chứng kiến những thay đổi chóng mặt: rác thải nhựa phủ kín con suối nơi em từng tắm mát, hàng cây bị đốn hạ để nhường chỗ cho bê tông hóa, và bầu trời không còn trong xanh như trước. Có lúc em thấy bất lực. Nhưng rồi em tự hỏi: \"Nếu ai cũng nghĩ mình nhỏ bé, thì ai sẽ hành động?\"
Từ năm lớp 5, em bắt đầu thay đổi. Em mang theo túi vải đi chợ với mẹ, nói không với ống hút nhựa, và tham gia vào đội nhóm nhặt rác cuối tuần ở địa phương. Em còn mạnh dạn chia sẻ những câu chuyện \"sống xanh\" trên mạng xã hội, hy vọng lan tỏa điều tích cực đến mọi người. Ban đầu chỉ có vài người ủng hộ, sau dần dần có thêm bạn bè, thầy cô, cả người lạ cùng hưởng ứng.
Tương lai xanh đối với em không phải là một viễn cảnh xa vời. Đó là khi mỗi người thay đổi một chút mỗi ngày. Là khi chúng ta sống chậm lại để lắng nghe tiếng gọi của tự nhiên. Là khi thế hệ trẻ như em dám hành động vì một thế giới bền vững hơn.
Hôm nay, em viết những dòng này như một bức thư gửi về tương lai – nơi em tin rằng màu xanh sẽ trở lại, nơi con người sống hài hòa với thiên nhiên, và nơi mà hành động nhỏ của em hôm nay sẽ góp phần tạo nên sự thay đổi lớn ngày mai.
Gửi tương lai xanh – em đang nỗ lực mỗi ngày, vì em tin rằng: hành tinh này xứng đáng được yêu thương.