LÊ PHẠM HỒNG LIÊN
Câu chuyện chia sẻ
Ngày xửa ngày xưa, trong vũ trụ bao la có một hành tinh xanh xinh đẹp tên là Trái Đất. Từ trên cao nhìn xuống, Trái Đất giống như một quả cầu tròn lấp lánh, được bao phủ bởi màu xanh của cây cối, màu trắng của mây và màu xanh dương của nước. Các vì sao xung quanh như đang nhảy múa, lấp lánh như những viên kim cương, còn những con tàu vũ trụ nhỏ bay qua lại như những chú chim đang dạo chơi giữa bầu trời. Trong bức tranh mà em vẽ, em muốn gửi gắm một thông điệp thật quan trọng: hãy cùng nhau bảo vệ hành tinh duy nhất của chúng ta để nó luôn xanh, sạch và đẹp hơn.
Em tưởng tượng rằng trên Trái Đất có một khu rừng thần kỳ. Ở đó, những cái cây không chỉ cho bóng mát, cho trái ngọt mà còn biết trò chuyện với con người. Một hôm, em ngồi dưới tán cây cổ thụ già, nghe cây thì thầm: “Con người đang làm Trái Đất buồn đấy. Nhiều bạn vứt rác bừa bãi, nhiều nhà máy xả khói đen, nhiều cánh rừng bị chặt phá… Nếu cứ như vậy, Trái Đất sẽ khóc mất thôi.” Nghe cây nói, em giật mình. Em nghĩ: “Mình phải làm điều gì đó để giúp Trái Đất vui trở lại.”
Thế là em bắt đầu lên kế hoạch. Em cùng các bạn trong lớp vẽ tranh về một Trái Đất xanh, với những khu vườn đầy hoa và những cánh rừng đầy chim hót. Trong tranh của em, có những hàng cây xanh mọc dọc theo con đường, có những đám mây trắng bồng bềnh, có những cơn mưa rào mát lành giúp cây cối lớn nhanh. Em còn vẽ thêm cả những ngôi nhà nhỏ bằng gỗ, xung quanh trồng rất nhiều cây xanh và có những thùng rác tái chế để mọi người phân loại rác.
Em còn mơ thấy mình được đi trên một con tàu vũ trụ mang tên “Space” bay vòng quanh Trái Đất. Từ cửa sổ tàu nhìn xuống, em thấy hành tinh của chúng ta như một bông hoa khổng lồ, những nhánh lá xanh trải dài khắp nơi. Những dòng sông như những dải lụa mềm mại, uốn lượn quanh các cánh đồng. Ở những nơi có nhiều cây xanh, em thấy Trái Đất cười thật tươi. Còn ở những nơi có khói bụi, rác thải, em thấy Trái Đất nhăn mặt, thở dốc như bị ốm. Em hiểu rằng Trái Đất chính là một người bạn thân thiết, cần chúng ta chăm sóc và yêu thương.
Khi con tàu đáp xuống, em cùng các bạn bắt tay vào làm những việc thật nhỏ nhưng ý nghĩa. Chúng em đi nhặt rác trong sân trường, tưới cây, trồng thêm nhiều chậu hoa ở lớp học. Về nhà, em giúp bố mẹ phân loại rác, tắt điện khi không dùng và tiết kiệm nước. Những việc nhỏ bé ấy giống như những bông hoa nhỏ góp phần làm cho vườn hoa Trái Đất thêm rực rỡ.
Trong câu chuyện em viết, em tưởng tượng rằng mỗi ngôi sao trên bầu trời là một phần thưởng mà Trái Đất dành cho các bạn nhỏ ngoan ngoãn biết bảo vệ môi trường. Nếu bạn trồng một cái cây, bạn sẽ nhận được một ngôi sao vàng. Nếu bạn nhặt một túi rác, bạn sẽ được một ngôi sao xanh. Nếu bạn tiết kiệm nước, tiết kiệm điện, bạn sẽ nhận thêm một ngôi sao lấp lánh khác. Và khi có thật nhiều ngôi sao, bầu trời sẽ càng sáng rực rỡ, chiếu ánh sáng dịu dàng xuống Trái Đất.
Em cũng mơ thấy những chú cá dưới sông reo vui, những đàn chim bay trên trời hót líu lo, những bông hoa nở rộ khắp nơi khi con người sống hòa hợp với thiên nhiên. Mỗi buổi sáng, trẻ em có thể tung tăng chơi đùa dưới những hàng cây xanh mát, hít thở không khí trong lành. Mỗi buổi tối, khi ngước nhìn bầu trời, chúng em có thể thấy muôn ngàn vì sao lấp lánh, thấy cả con tàu vũ trụ nhỏ đang bay qua, giống như trong bức tranh em vẽ.
Thế nhưng em cũng biết rằng nếu con người tiếp tục làm ô nhiễm, Trái Đất sẽ dần héo úa. Rừng sẽ biến mất, nước sẽ cạn kiệt, không khí sẽ đặc khói bụi và các loài động vật sẽ không còn chỗ sống. Lúc ấy, Trái Đất sẽ buồn lắm, những đám mây xám sẽ kéo đến che lấp cả bầu trời. Nghĩ đến điều đó, em càng quyết tâm hơn để góp phần làm Trái Đất xanh.
Bức tranh em vẽ chính là một ước mơ – ước mơ về một Trái Đất mãi mãi xanh tươi, đầy tiếng cười và sự sống. Em tin rằng nếu tất cả mọi người, từ trẻ em đến người lớn, cùng nhau chung tay, thì ước mơ ấy sẽ thành hiện thực. Chúng ta chỉ cần bắt đầu từ những việc nhỏ nhất: không vứt rác bừa bãi, trồng thêm cây xanh, biết tái chế, biết tiết kiệm và yêu thiên nhiên.
Em mong rằng khi người lớn nhìn thấy bức tranh này, họ sẽ nhớ rằng Trái Đất chính là ngôi nhà chung của tất cả chúng ta. Còn các bạn nhỏ khi nhìn tranh sẽ thấy vui, sẽ muốn cùng em làm những việc có ích để Trái Đất cười. Và một ngày nào đó, khi em lại ngồi dưới gốc cây cổ thụ già, em sẽ nghe cây thì thầm: “Cảm ơn các con, nhờ các con mà Trái Đất đã vui trở lại rồi.”
Em rất yêu bức tranh của mình. Em vẽ bằng tất cả tình yêu dành cho Trái Đất. Mỗi nét bút, mỗi màu sắc đều mang theo một ước mơ nhỏ bé. Em tin rằng, chỉ cần chúng ta biết yêu quý thiên nhiên và bảo vệ môi trường, Trái Đất sẽ mãi mãi xanh tươi và xinh đẹp, giống như một khu vườn kỳ diệu trong câu chuyện cổ tích.