Lê Thái Ngân Hà
Câu chuyện chia sẻ
Trái đất hôm nay vẫn xanh, nhưng từng mảng xanh đang dần bị che lấp bởi khói bụi và âm vang ồn ã của nhịp sống hiện đại. Giữa những nỗi lo âu về môi trường, con người càng khát khao một ngày mai trong trẻo, nơi thiên nhiên và công nghệ sánh vai, cùng viết nên khúc ca bền vững cho hành tinh. Từ khát vọng ấy, tôi đã thả hồn vào bức tranh nhỏ của mình. Ở trung tâm, một cô gái hiện lên với đôi mắt long lanh như soi bóng trời xanh và nụ cười trong veo như nắng sớm. Trên đầu cô là chiếc nón lá – dáng hình quen thuộc của quê hương – nhưng nay được kết hợp thành những ước mơ được gửi gắm. Trên vành nón, những tấm pin mặt trời tỏa sắc xanh biếc, những chiếc xe điện lăn bánh êm đềm bên trạm sạc hiện đại, như mở ra cánh cửa bước vào một kỉ nguyên hoàn toàn mới. Xa kia, những đám khói tím than vẩn vơ, quái dị như bóng ma, là hình hài của ô nhiễm, của xe xăng và khí thải độc hại – những điều tôi mong chỉ còn là dĩ vãng. Đồng hành bên cô gái là chú robot nhỏ nhắn, trên đầu hé nụ mầm non xanh mướt, tượng trưng cho sự kết giao giữa trí tuệ nhân tạo và khát vọng giữ gìn trái tim Trái đất. Bức tranh ấy là khúc thì thầm tôi gửi đến mọi người: hãy gieo thêm một hạt xanh, hãy chọn một con đường không khói, hãy nâng niu từng giọt nắng, làn gió, nhành cây. Bởi nếu tất cả cùng vun trồng, Trái đất sẽ không chỉ xanh trong năm 2050, mà còn mãi mãi là mái nhà thanh bình, rực rỡ cho muôn thế hệ mai sau.