Ngô Đức Minh
Câu chuyện chia sẻ
Trái Đất 2050 thân mến,
Tớ là Ngô Đức Minh, là một sinh vật sống đang tồn tại trên thân thể cậu đấy. Đây có lẽ là lần viết thư đặc biệt mà mình muốn gửi gắm tới cậu. Những năm gần đây, xã hội của loài người và quần thể sinh vật đang tồn tại song hành trên hành tinh thân yêu này, đều đang càng ngày phát triển, càng đa dạng, và cũng gặp nhiều vấn đề hơn. Tớ vẫn thường mơ tưởng đến hình ảnh những chú chim hót líu lo, hình ảnh ánh Mặt Trời rực rỡ chan hòa và cả cậu - Trái Đất trở nên khỏe mạnh hơn và cũng càng ngày càng vui tươi hơn. Tớ nghĩ rằng liệu 25 năm sau, mọi thứ có giống như những gì tớ mơ tưởng không, xã hội vẫn phát triển song song với việc mọi người sẽ sống vì cậu hơn, sống với thiên nhiên, thoải mái. Theo tớ, con số 25 này không chỉ là một cột mốc thời gian trừu tượng, nó là một lời nhắc nhở, một khoảng thời gian vàng cho thế giới đang ngày càng phát triển lớn lên, những kiến thức và ý tưởng cũng từ đó mà trưởng thành hơn. Qua đó, tớ mong muốn hình ảnh một Trái Đất 2050 về một hành tinh xanh, lối sống văn minh, lành mạnh và thân thiện với môi trường của con người tác động đến cậu.
Cậu chắc đã trải qua rồi nhỉ, đúng không ? Hiện nay Trái Đất đang phải đối mặt với những vấn đề lớn mà xã hội loài người đã gây ra, từ thực trạng môi trường đến biến đổi khí hậu. Hiện nay, ở nhiều nơi như thành phố hay bãi biển, đặc biệt là những quốc gia đang phát triển hiện nay, rác thải nhựa dường như là một hình ảnh quá phổ biến, nơi đâu cũng có rác, từ chai nhựa, túi ni lông,... tất cả đều ở khắp mọi nơi. Những thứ này dường như tác động không nhỏ đến môi trường, hệ sinh thái và cả đời sống sinh hoạt của nhiều người khác. Sự phát triển công nghiệp như là máy móc, công nghệ cũng tiêu tốn khá nhiều năng lượng, tạo ra nhiều khí thải vào trong bầu khí quyển khiến cho nhiều nơi trên Trái Đất, đặc biệt là các thành thị lớn, xung quanh dường bị bao phủ bởi một lớp khói bụi có tác động cực xấu đến những thứ xung quanh. CO2 cũng từ đó nhiều hơn, phá hủy tầng ozon, làm cho tia UV và tia cực tím xuyên thẳng vào Trái Đất, gây nên rất nhiều ảnh hưởng tiêu cực tới sinh vật sống không chỉ là nóng mà còn tác động tới sức khỏe như ung thư da, tổn thương mắt, thậm chí là có thể gây chết người nếu như tia UV càng ngày càng nhiều. Sản xuất công nghiệp cần rất nhiều năng lượng và diện tích, như tớ đã nói ở trên, cũng tác động rất lớn đến cậu. Gỗ, vốn là một vật liệu tự nhiên, hiện nay lại đang đối mặt với việc giảm số lượng trầm trọng. Con người sử dụng nó cho công nghiệp, đồ gia dụng, giấy tờ,... Điều này lại khiến cho lá phổi xanh tự nhiên của Trái Đất đang biến mất dần. Chúng ta cho rằng việc trồng cây nhiều thì cây sẽ phát triển lại, nhưng để mà có thể tái tạo lại một quần thể sinh thái, những cái cây cổ thụ khổng lồ hay nhiều hơn thế thì nó lại cần rất nhiều thời gian. Dường như mẹ thiên nhiên trong cậu chắc cũng tức giận lắm, nên những vấn đề biến đổi khí hậu và ô nhiễm môi trường đang nà càng lan rộng. Nơi thì mưa bão cứ đổ bộ liên tục, bên thì nắng gắt đến mức như muốn đốt cháy da thịt của mọi người luôn. Mực nước biển tăng, các loài sinh vật giảm,... đang là những hệ lụy tiêu cực mà con người đang phải đối mặt hiện nay đấy, cậu ạ.
Chắc cậu đã hiểu hết được những thực trạng ở thế kỉ 21 rồi đúng không ? Chính vì những vấn đề đó cho nên tớ mong muốn rằng đến năm 2050, tức là độ tuổi hiện tại của cậu đấy, tớ cùng với những người khác có thể sống trong một thế giới thật trong lành. 2050 chính là đánh dấu cho chúng ta biết rằng đã trôi qua được nửa chặng đường trong thế kỉ 21 hiện nay, thế nên tớ muốn biết được khoảng thời gian lâu thế thì liệu môi trường sống của con người sẽ thay đổi ra làm sao. Tớ ước gì hiện nay, không khí thật trong lành, không còn những hạt bụi độc do những sản xuất công nghiệp gây ra, được nghe tiếng chim hót líu lo, tiếng cây đung đưa nhẹ nhàng theo gió. Ánh Mặt Trời nó cũng sẽ dịu đi đôi chút. Tớ muốn một thế giới nơi mà những con đường phố chật chội, oi bức và bận rộn có thể thay thế bởi những hàng cây xanh mát, những bãi cỏ rộng rãi để mọi người có thể thư giãn và hòa mình với thiên nhiên. Tớ cũng thích một thành phố thoáng mát, không còn rác thải nhựa lăn lóc giữa thành phố. Tớ muốn đồ nhựa có thể được thay đổi bởi những đồ dụng an toàn và phù hợp với môi trường hiện nay hơn, hạn chế sử dụng đồ nhựa. Từ đó mà đường phố cũng sạch sẽ hơn, không bị bốc mùi hay lây bệnh cho những người xung quanh gần đây. Tớ muốn những con suối, sông hồ sạch sẽ, trong veo và mát lạnh. Như vậy thì mọi người cũng có nước sạch tự nhiên để dùng mà không sợ bẩn, hạn chế sử dụng nước đóng chai. Quan trọng hơn, tớ muốn nhiều nơi trên thế giới này mọi người sẽ tổ chức nhiều hoạt động xanh hơn, chú trọng và quan tâm tới thiên nhiên nhiều hơn bởi dù sao chúng ta cũng đang sống và lớn lên từ những nguyên liệu và nguồn tài nguyên trên mảnh đất này. Mọi người sẽ tổ chức các hoạt động về môi trường, trẻ em sẽ yêu thích, trồng và chăm sóc cây thường xuyên. Ai cũng đều có ý thức trong việc để ý môi trường xung quanh, nhặt rác thải nhựa,... để mọi thứ trở nên đẹp đẽ hơn.
Cậu thấy những mong muốn ấy của tớ có phải là sự thực không ? Tớ thì không biết nữa, nhưng mà những điều này hoàn toàn khả thi để hoàn thành nếu như được sự hỗ trợ nhiệt tình của nhiều người. Hiện tại thì tớ không có khả năng để thay đổi hoàn toàn mọi thứ để giống như những gì tớ muốn, nhưng với tư cách là một học sinh thì tớ nghĩ rằng những hành động nhỏ của mình và của nhiều bạn học sinh khác thì có thể thay đổi được một phần nào đó. Ở lứa tuổi này, muốn cho mọi người bảo vệ môi trường thì cần phải tuyên truyền, qua các dự án, poster,... Công nghệ, đặc biệt là AI đang ngày càng phát triển,, điều này cũng là một sự giúp đỡ để có thể tuyên truyền cho nhiều đối tượng khác nhau biết đến để mà hành động. Đối với lứa tuổi của bọn tớ thì mình nên hạn chế sử dụng đồ nhựa dùng một lần, bởi “tích tiểu thành đại” mà cậu nhỉ. Mình cũng nên chuẩn bị một cái bình nước cá nhân để hạn chế sử dụng chai nhựa. Mình có thể đề xuất tới nhà trường và gia đình hay một khu xóm nhỏ phân loại rác theo những nhóm sau: rác hữu cơ ( có thể sử dụng làm phân bón ), rác vô cơ, rác tái chế ( có thể tái sử dụng lại nhiều lần ), rác độc hại ( ví dụ như pin, cần phân loại kĩ để xử lí đặc biệt, an toàn tới môi trường xung quanh ). Ngoài ra, chúng ta cũng cần phải tiết kiệm năng lượng xung quanh ta, ví dụ như điện hay nước, vì đây là chúng đều có giới hạn. Việc lãng phí mà không dùng tới chúng có thể gây mất điện, cạn kiệt tài nguyên, ô nhiễm môi trường và biến đổi khí hậu do khai thác quá mức các tài nguyên sản xuất điện (than, dầu) và nước. Hiện nay nhiều nơi trên thế giới đang sử dụng những năng lượng tái tạo là chủ yếu, như năng lượng gió hay năng lượng Mặt Trời để tạo ra điện. Thủy điện cũng được xây dựng để tạo ra điện cho chúng ta sử dụng luôn. Để cho môi trường xung quanh ta trở nên xanh, sạch đẹp thì cần phải tạo ra một thật trong lành. Trồng cây, chăm sóc cây cảnh xung quanh trường, lớp hay nhà cửa có thể phần nào thúc đẩy tinh thần bảo vệ môi trường của mọi người, không chỉ giúp cho cây quang hợp để hạn chế CO2 mà còn nâng cao ý thức mọi người theo hướng gián tiếp. Hoạt động này vừa vui lại còn ý nghĩa nữa, đúng không Trái Đất. Mặc dù để tái tạo lại phần rừng mất đi do hoạt động của con người là rất khó nhưng với tư cách là một học sinh thì tớ nghĩ rằng trồng cây cũng là một sáng kiến hay đấy cậu.
Sau những gì đã nói ở trên, tớ muốn gửi gắm đến tất cả các bạn trẻ một lời nhắn nhủ thật tha thiết rằng hãy coi Trái Đất như một người bạn thân thiết của chúng ta. Bạn ấy đang mệt mỏi vì ô nhiễm, vì bị khai thác quá mức, và chỉ có tình yêu thương, sự quan tâm của con người mới có thể giúp bạn ấy khỏe mạnh trở lại. Mỗi việc nhỏ chúng ta làm, từ nhặt một chiếc lá rơi, bỏ rác đúng nơi, tắt bóng đèn khi không cần, hay trồng thêm một cây xanh, đều giống như những món quà nhỏ nhưng vô giá mà ta trao cho Trái Đất. Tớ cũng mong rằng không chỉ riêng lứa tuổi học sinh, mà cả cha mẹ, thầy cô, và tất cả mọi người trong xã hội đều cùng chung tay hành động. Người lớn có thể đưa ra những quyết định, những chính sách lớn để bảo vệ môi trường, còn chúng tớ - những mầm non tương lai - sẽ là những người gác xanh kiên nhẫn và bền bỉ mỗi ngày. Khi tất cả cùng góp sức, tớ tin chắc về tương lai xanh sẽ không còn là một giấc mơ xa vời nữa, mà sẽ trở thành một hiện thực gần gũi, nơi bầu trời luôn trong lành, thiên nhiên mỉm cười và con người được sống bình yên, hạnh phúc.
Tin tớ đi, nếu mỗi người thay đổi một chút, tương lai xanh chắc chắn sẽ đến. Chính vì vậy mà tớ thực sự rất trông chờ vào năm 2050 của cậu đấy - khoảng thời gian đủ dài để một người có thể trưởng thành, xã hội cũng phát triển theo nhiều hướng khác nhau. Tớ xin hứa sẽ tiếp tục giữ lời hứa và ước mơ về một thế giới tương lai xanh, giữ gìn và bảo vệ môi trường xung quanh, nên cậu cứ yên tâm nhé. Tớ thực sự rất nóng lòng muốn biết cậu - Trái Đất sau 25 năm sẽ như thế nào. Vậy nhé!
Tạm biệt cậu,
Ngô Đức Minh