Nguyễn Hà Giang
Câu chuyện chia sẻ
Xanh trong giấc mơ, xanh ngoài nắng sớm,
Xanh trong bài ca, xanh ở tương lai.
Trái Đất cười vui, ngàn lá reo hoài,
Ta cùng vun đắp, ngày mai xanh ngát.
Bức tranh của em là một cánh cửa mở ra thế giới năm 2050 – nơi con người đã học cách sống hài hòa với thiên nhiên. Em gọi đó là “Ba mảnh ghép xanh”: Giáo dục xanh – Năng lượng xanh – Lối sống xanh.
Ở phía trên, ngôi trường với những tấm pin mặt trời trên mái là biểu tượng của giáo dục xanh. Ở đó, học sinh không chỉ học Toán, Văn mà còn học cách yêu cây, giữ nước, trân trọng từng mầm sống. Em tin rằng tri thức sẽ là hạt giống tốt nhất gieo vào tâm hồn để bảo vệ Trái đất dài lâu.
Ở giữa tranh là những cánh quạt gió và tấm pin năng lượng – hình ảnh của nguồn năng lượng xanh. Không còn khói bụi than đá, không còn dòng sông đen ngòm vì nhà máy, con người năm 2050 chỉ dùng năng lượng từ gió, từ nắng – thứ mà thiên nhiên cho ta miễn phí nhưng vô giá.
Ở dưới, là lối sống xanh: người đi xe đạp thay vì xe máy, mẹ đi chợ bằng túi vải thay vì túi ni-lông, trẻ em cầm chai nước tái sử dụng. Những điều nhỏ bé ấy giống như những giọt nước, gộp lại thành đại dương lớn, làm Trái đất trở nên trong lành.
Em cố tình vẽ màu xanh bao trùm cả bức tranh để nhắc rằng: năm 2050, con người và thiên nhiên không còn là hai phía đối lập. Chúng ta cùng thở một bầu không khí, cùng hưởng một mặt trời, cùng sống một tình yêu xanh.
Em mơ rằng khi nhìn vào bức tranh này năm 2050, mọi người sẽ mỉm cười và nói: “Ước mơ xanh của thế hệ trẻ hôm qua đã thành hiện thực hôm nay.” Và em – một học sinh nhỏ bé – cũng muốn góp bàn tay mình để viết nên bản hòa ca xanh ấy, từ hôm nay, từ chính cách sống của mình.