Nguyễn Hoàng Vân Hà
Câu chuyện chia sẻ
Hải Phòng, thứ 5, ngày 21 tháng 8 năm 2025
THƯ GỬI TRÁI ĐẤT YÊU THƯƠNG
Trái đất thân mến!
Hôm nay, khi ngồi bên khung cửa sổ nhỏ nhìn ra khoảng sân trường phủ đầy bóng mát của hàng cây phượng vĩ, em bỗng mường tượng đến một tương lai xa – năm 2050. Đó là năm em sẽ không còn là một học sinh nhỏ bé như bây giờ, mà có thể đã trở thành một công dân trưởng thành, một người cha, một thầy giáo, hay đơn giản chỉ là một con người đang sống trên hành tinh xanh này. Và em mỉm cười khi nghĩ rằng: liệu Trái đất 2050 có thật sự xanh, sạch, đẹp như ước mơ của chúng ta từ hôm nay hay không?
Em quyết định viết bức thư này, như một lời nhắn gửi đến chính em trong tương lai, và cũng là lời hứa với Trái đất – ngôi nhà chung duy nhất mà loài người có.
Em tin rằng, để có một hành tinh xanh, tất cả phải bắt đầu từ giáo dục. Trong ước mơ của em, vào năm 2050, mỗi ngôi trường trên Trái đất đều không chỉ dạy Toán, Văn, Ngoại ngữ, mà còn có một “môn học xanh” đặc biệt. Môn học ấy giúp trẻ em hiểu rằng mỗi chiếc lá trên cành, mỗi dòng sông trong xanh, mỗi tia nắng ban mai đều quý giá như máu thịt.
Ở ngôi trường của em trong tương lai, sân chơi không chỉ có bê tông mà phủ đầy thảm cỏ. Thay vì tường xi măng, lớp học sẽ được thiết kế bằng vật liệu thân thiện môi trường, có mái nhà lợp bằng tấm pin năng lượng mặt trời. Thầy cô không chỉ dạy chúng em kiến thức, mà còn dạy cách yêu và bảo vệ thiên nhiên: biết phân loại rác, biết tiết kiệm nước, biết trồng một cây xanh và kiên nhẫn chăm sóc nó mỗi ngày.
Em mơ rằng vào mỗi cuối tuần, thay vì chỉ học thêm và ôn tập, học sinh sẽ tham gia những “Ngày Chủ nhật Xanh” – cùng nhau nhặt rác ở công viên, cùng vẽ tranh tường tuyên truyền về bảo vệ môi trường, hoặc tổ chức hội chợ đổi đồ cũ lấy cây non.
Bởi vì em hiểu, một thế hệ chỉ thật sự vững vàng khi có một nền giáo dục xanh làm gốc rễ. Nếu trẻ em hôm nay được gieo hạt giống yêu thiên nhiên, thì 30 năm nữa, Trái đất sẽ tràn ngập bóng mát tình yêu ấy.Em vẫn nhớ những buổi tối mất điện, cả khu phố tối om, chỉ có vài ngọn nến leo lét. Những lúc đó, em mới thấy ánh sáng thật quý giá. Nhưng em cũng biết, phần lớn điện mà chúng ta đang dùng hôm nay đến từ việc đốt than, dầu mỏ – những thứ không phải vô tận và lại gây ô nhiễm.Trong giấc mơ của em, vào năm 2050, cả thế giới sẽ tạm biệt khói bụi nhà máy nhiệt điện, thay vào đó là những cánh đồng gió trải dài bất tận, là biển cả phản chiếu hàng nghìn tấm pin mặt trời lấp lánh như pha lê. Năng lượng mặt trời, năng lượng gió, thủy triều, địa nhiệt… sẽ trở thành “dòng máu xanh” nuôi sống mọi thành phố.
Những ngôi nhà trong mơ của em không còn phải trả tiền điện theo cách cũ. Trên mái nhà, những tấm pin mặt trời thông minh sẽ hấp thụ năng lượng ban ngày và tự động chia sẻ với hàng xóm khi họ thiếu. Xe hơi sẽ chạy êm ru bằng điện, không còn xả khói mù mịt. Trên đường phố, những cột đèn thông minh vừa chiếu sáng, vừa có khả năng lọc bụi và cấp oxy sạch cho người đi bộ.Em còn mơ xa hơn: một ngày nào đó, những quốc gia đang phát triển sẽ không còn cảnh thiếu điện. Các bạn nhỏ ở vùng quê hẻo lánh có thể ngồi dưới ánh sáng đèn sạch mà học bài, không còn phải phụ thuộc vào đèn dầu chập chờn.Năng lượng xanh không chỉ là công nghệ, mà còn là niềm công bằng – bởi khi ánh sáng được chia đều, cơ hội học tập và phát triển cũng công bằng hơn cho mọi trẻ em.Em vẫn thường nghe câu: “Con người không thừa hưởng Trái đất từ cha ông, mà chỉ mượn nó từ con cháu.” Mỗi khi nghĩ đến câu nói ấy, em lại tự hỏi: chúng ta sẽ trả lại cho thế hệ mai sau một hành tinh như thế nào?Vì thế, em mơ ước đến năm 2050, con người sẽ sống xanh hơn, giản dị hơn, và hạnh phúc hơn.
Em mơ rằng, trong những khu phố hiện đại, thay vì chen chúc xe cộ, mọi người sẽ đi xe đạp, xe điện hoặc đơn giản là đi bộ trong làn đường rợp bóng cây. Em mơ rằng, chợ truyền thống và siêu thị sẽ không còn túi nylon, thay vào đó là túi vải, hộp giấy, hoặc vật liệu tái chế. Những bữa cơm gia đình không chỉ ngon miệng mà còn cân bằng, ít thịt đỏ – nhiều rau củ quả, giúp bảo vệ sức khỏe và giảm gánh nặng lên Trái đất.Trong gia đình của em tương lai, mỗi người sẽ có một “góc xanh”: có thể là chậu rau nhỏ nơi ban công, có thể là bình hoa tái chế từ chai nhựa. Những thói quen nhỏ bé ấy, nếu được nhân lên hàng triệu, hàng tỷ lần, sẽ tạo nên một hành tinh đáng sống.Em còn mơ rằng, con người 2050 sẽ ít chạy theo sự xa hoa vật chất mà trân trọng những giá trị bền vững. Hạnh phúc không phải là mua thật nhiều, dùng thật nhiều, mà là biết chia sẻ, tái sử dụng, và sống chan hòa với thiên nhiên.
Khi nhắm mắt lại, em thấy trong giấc mơ: bầu trời 2050 không còn bị che khuất bởi bụi khói, những đại dương xanh trở lại sau bao nhiêu năm kêu cứu, rừng Amazon hồi sinh và vang lên tiếng chim muông.Những thành phố thông minh sáng rực nhưng không ồn ào, con người đi lại nhẹ nhàng, môi trường được tôn trọng như một thực thể sống. Và quan trọng nhất: trẻ em – những chủ nhân tương lai – được hít thở không khí trong lành, được vui đùa dưới tán cây, được học trong những ngôi trường xanh, và được lớn lên trong một xã hội tràn đầy ý thức bảo vệ hành tinh.Trái đất 2050 trong ước mơ của em không chỉ là một viễn cảnh, mà là một lời hẹn: nếu hôm nay chúng ta bắt đầu bằng những hành động nhỏ – nhặt một mẩu rác, trồng một cây xanh, tiết kiệm một kWh điện – thì ngày mai, điều kỳ diệu sẽ thành hiện thực.
Trái đất thân yêu!
Em biết mình chỉ là một học sinh nhỏ bé, nhưng em tin rằng mỗi ước mơ, mỗi hành động, mỗi bức thư như thế này sẽ góp một giọt nước vào đại dương hy vọng. Em hứa, từ hôm nay, em sẽ sống xanh hơn: tắt đèn khi ra khỏi phòng, mang theo chai nước cá nhân, phân loại rác, trân trọng cây xanh và nhắc nhở bạn bè cùng làm.Vì em tin, nếu mỗi người trẻ hôm nay biết ước mơ và hành động, thì đến năm 2050, ước mơ ấy sẽ không còn nằm trên trang giấy, mà sẽ hiện hữu trong từng nhịp sống của hành tinh.
Em mong rằng, khi đọc lại bức thư này vào năm 2050, em có thể mỉm cười và thầm thì:
“Chúng ta đã làm được rồi, Trái đất ơi.”