Nguyễn Minh Chi
Câu chuyện chia sẻ
Một buổi chiều cuối tuần, tôi ngồi bên bàn học, trước mặt là hộp màu nước đã cũ và tờ giấy trắng tinh. Tôi quyết định sẽ vẽ một bức tranh về biển – nơi mà tôi luôn mơ được đặt chân tới.
Từng nét bút xanh lam dần trải rộng ra, sóng biển hiện lên lăn tăn, nối dài đến tận đường chân trời. Tôi thêm những cánh hải âu nhỏ bé đang chao liệng, vài chiếc thuyền buồm thấp thoáng xa xa. Trong lúc vẽ, tôi tưởng như nghe thấy tiếng sóng vỗ rì rào, cảm giác mát lành của gió biển thổi vào mái tóc.
Mẹ đi ngang qua, dừng lại một chút rồi mỉm cười:
– Con đang vẽ gì thế?
Tôi ngẩng lên, cười đáp:
– Con vẽ biển ạ. Con chưa từng đến biển, nhưng con rất muốn thử cảm giác được đứng trên bờ cát và ngắm hoàng hôn.
Mẹ xoa nhẹ lên vai tôi, ánh mắt hiền từ:
– Rồi sẽ có ngày con được đến, còn bây giờ, hãy cứ để bức tranh mang con đi trước.
Tôi tiếp tục vẽ thêm bầu trời đỏ rực buổi chiều tà. Khi bức tranh hoàn thành, tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Bức tranh không chỉ là hình ảnh về sóng, cát, và trời, mà còn là nơi tôi gửi gắm ước mơ và những cảm xúc bình yên của tuổi thơ.
Từ hôm đó, tôi nhận ra rằng mỗi bức tranh đều có linh hồn. Khi tôi vẽ biển, tôi không chỉ vẽ cảnh vật mà còn vẽ cả nỗi nhớ, niềm mong ước và cả sự hồn nhiên của mình. Và tôi tin rằng, một ngày nào đó, tôi sẽ được đứng trước biển thật, để thấy những điều mình từng vẽ hóa thành hiện thực.