Nguyễn Thế Bảo
Câu chuyện chia sẻ
Bạn có từng thắc mắc, vào năm 2050, thế giới sẽ trông như thế nào không?
Nơi những tòa nhà cao không đứng trên mặt đất mà treo lơ lửng trên bầu trời. Trường học và bệnh viện xuất hiện trên không một cách vi diệu. Trẻ em sẽ học trong lớp học được bao quanh bởi mây trời, và bệnh nhân sẽ được chữa trị trong những bệnh viện trên cao với liều thuốc gần nhất chính là ánh nắng tự nhiên, không khí thoáng đãng. Dĩ nhiên khi chúng ta đã di cư khỏi mặt đất, những khu rừng với bạt ngàn cây xanh sẽ sung sướng khi không phải chen chúc hay tranh giành chỗ của nhau để hút lấy dưỡng chất của đất mẹ.
Tôi hình dung một ngày mai, khi mọi mái nhà đều lấp lánh những tấm pin mặt trời như được dát vàng. Đường phố khi ấy sẽ trong veo, không còn mùi khói xăng nồng gắt,
Trong căn bếp nhỏ, rô-bốt cần mẫn nấu những bữa ăn thơm lừng, dọn dẹp sạch sẽ từng góc nhà, thậm chí còn ân cần giảng bài cho trẻ nhỏ. Ở bệnh viện, những cánh tay rô-bốt vững vàng như đôi bàn tay của thiên thần, đồng hành cùng bác sĩ giành lại sự sống cho bệnh nhân. Còn trong lớp học, rô-bốt đứng cạnh thầy cô, để mỗi tiết học là một hành trình đầy niềm vui và bất ngờ.
Năm 2050 sẽ mở ra một tương lai xanh – nơi công nghệ không lấn át thiên nhiên mà nâng niu, chở che cho con người. Đó sẽ là thế giới trong lành, thông minh và cũng đầy nhân văn – nơi mỗi người được sống giữa bình yên và niềm hạnh phúc giản đơn.