Nguyễn Thị Thu Trang
Câu chuyện chia sẻ
Chúng ta đã từng tin rằng biển là nơi dịu dàng nhất thế gian, cho đến ngày chứng kiến con sóng dữ dội nhấn chìm tất cả. Cái cụm từ khô khốc “Vụ lật tàu du lịch tại Vịnh Hạ Long” chỉ vài chữ ngắn ngủi, nhưng khi đọc đến, tim tôi như nghẹn lại. Rồi khi tìm hiểu thêm, những dòng tin tức về đồng bào không may mắn vĩnh viễn nằm dưới đáy đại dương khiến nước mắt tôi không sao kìm nổi. Và rồi, giữa nỗi tang thương ấy, xuất hiện một tia sáng – câu chuyện về “một em bé 10 tuổi sống sót một cách thần kỳ sau vụ lật tàu”. Khoảnh khắc đọc tin ấy, trong tôi bỗng bừng lên một cảm xúc khó gọi tên: vừa nhẹ nhõm, vừa hạnh phúc, như thể trái tim vừa được chạm vào điều nhiệm màu. Chúng ta đã từng mất ngủ suốt những đêm dài, chờ đợi một phép màu xuất hiện – và em chính là kỳ tích. Tôi không muốn ký ức về những ngày ấy mờ phai, để rồi bị quên lãng giữa lớp lớp sóng trôi. Thế nên, tôi vẽ bức tranh này – để ghi nhớ em, để nhắc nhở chúng ta rằng: có những vết thương quá khứ mãi hằn sâu, nhưng từ đó cũng nảy mầm sức mạnh cho tương lai. Năm ấy, 10 tuổi, em thoát khỏi lưỡi hái tử thần, nhưng trong tim mang theo vĩnh viễn những mất mát. Em không để ký ức ấy bị cuốn trôi như rác thải giữa đại dương, mà chọn biến nó thành lời hứa: sẽ có một Vịnh Hạ Long bình yên, một Vịnh Xanh không còn nước mắt. Hôm nay, năm 2050, em trở lại nơi từng là vết thương – không phải để khóc, mà để gìn giữ. Trên mặt nước kia, những con tàu điện êm ái, những đàn cá heo tung tăng, những tiếng cười hồn nhiên của trẻ nhỏ… tất cả như minh chứng rằng khi con người biết sống xanh, thiên nhiên sẽ lại mỉm cười. Em bé 10 tuổi – người sống sót ngày nào – giờ là người thắp ngọn lửa hôm nay. Và chúng ta tin rằng, từ câu chuyện ấy, giấc mơ về một Vịnh Xanh không còn nước mắt sẽ mãi được viết tiếp…