Nguyễn Xuân Phúc
Câu chuyện chia sẻ
Bài thơ là ước mơ con gửi đến một Trái Đất năm 2050 – nơi không còn rác thải gây ô nhiễm môi trường. Ở đó, những túi nilon, những chai nhựa, vỏ lon… sẽ không còn bị vứt bừa bãi ngoài đường, ngoài sông nữa. Tất cả sẽ được thu gom và tái chế thành những món đồ hữu ích: Chai nhựa cũ biến thành bình tưới cây, hộp đựng bút hay đồ chơi cho trẻ em..Những mảnh kính vỡ, thủy tinh, gốm sứ… sẽ được đem nung chảy để làm ra những chiếc cốc, lọ hoa, hay gạch xây nhà. Ngay cả những vỏ sò nằm im bên bờ biển cũng sẽ được bàn tay con người sáng tạo thành những chiếc đèn lấp lánh, những đồ trang trí xinh xắn. Những chiếc lá mít vàng cam được sáng tạo thành đồ chơi cho trẻ mẫu giáo. Lá bàng đỏ ối mùa đông, lá mít xanh, lá sấu vàng... trở thành những bức tranh rực rỡ, làm đẹp thêm cuộc sống. Nhờ thế, rác không còn là gánh nặng, mà trở thành những “kho báu” góp phần làm đẹp cho cuộc sống.