Ninh Trường Phúc
Câu chuyện chia sẻ
Hà Nội, 27/08/2025
Gửi tôi của năm 2050,
Hôm nay, tôi ngồi viết cho bạn – chính là tôi sau 25 năm nữa. Tôi tự hỏi lúc đó bầu trời có còn xanh, sông hồ có còn trong, và những hàng cây ven đường có còn tỏa bóng mát cho lũ trẻ không?
Tôi nhớ có lần nghe một đứa trẻ hỏi: “Sau này lớn lên, chúng cháu có còn được nhìn thấy bướm bay không?” Câu hỏi ấy khiến tôi giật mình. Từ đó, tôi bắt đầu thay đổi: không dùng túi nilon khi đi chợ, mang bình nước cá nhân, tập cho gia đình phân loại rác tại nguồn. Mỗi cuối tuần, tôi cùng nhóm bạn trẻ lại đi trồng cây ở ven sông. Nhỏ bé thôi, nhưng tôi tin từng hạt mầm đều mang theo ước mơ về một Việt Nam xanh.
Có lúc tôi nản, bởi rác thải vẫn ngập đường, khói bụi vẫn phủ thành phố. Nhưng tôi nghĩ: nếu mình dừng lại thì ước mơ kia chắc chắn không thể thành sự thật. Vậy nên tôi tiếp tục.