Phạm Gia Hân
Câu chuyện chia sẻ
Mẹ Thiên Nhiên có mái tóc nâu óng ả như đất đai màu mỡ và đôi mắt xanh biếc như bầu trời trong veo. Mẹ ôm lấy Trái Đất nhỏ bé vào lòng, âu yếm và lo lắng. Những đám mây trắng trên cao cũng mang nặng nỗi niềm của Mẹ. Một ngày, khi Mẹ đang ngủ, Mẹ nghe thấy tiếng khóc nức nở. Đó là tiếng khóc của những dòng sông bị ô nhiễm, tiếng than thở của những cánh rừng bị đốn hạ và tiếng rên rỉ của những loài động vật mất đi mái nhà. Mẹ Thiên Nhiên tỉnh giấc, đôi mắt long lanh đầy nước. Mẹ nhìn xuống Trái Đất và thấy con người đang bận rộn xây dựng những công trình vĩ đại, nhưng lại quên mất việc bảo vệ ngôi nhà chung của mình. Những chiếc túi ni-lông, vỏ chai nhựa trôi nổi khắp các đại dương, bóp nghẹt sự sống của cá tôm. Những khói bụi từ nhà máy làm bầu không khí trở nên ngột ngạt, khó thở.
Mẹ Thiên Nhiên đau lòng lắm. Mẹ nhẹ nhàng đưa bàn tay mình, chạm vào Trái Đất. Từ đó, những hạt mầm yêu thương bắt đầu nảy nở trong lòng người. Một cậu bé nhặt một chiếc túi nhựa trôi dạt trên bãi biển. Một cô bé trồng một cái cây nhỏ trong vườn. Một người lớn tắt đi công tắc điện khi không sử dụng. Từng hành động nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa ấy giống như những phép màu. Mẹ Thiên Nhiên thấy nụ cười trở lại trên những dòng sông, những cánh rừng, và trên môi của những người con của Mẹ.
Mẹ Thiên Nhiên mỉm cười, đôi mắt xanh lấp lánh như ánh sao. Mẹ biết rằng con người đã nghe thấy tiếng gọi của Mẹ. Mẹ muốn nhắn nhủ với tất cả chúng ta: \"Mẹ đang ở đây, và Mẹ luôn yêu thương các con. Hãy hành động vì một ngày mai tươi đẹp, vì chính tương lai của các con và của Trái Đất này.\"Câu chuyện này nhắc nhở chúng ta rằng mỗi hành động nhỏ bé của chúng ta đều có thể tạo nên sự khác biệt lớn. Bạn nghĩ chúng ta có thể làm gì ngay hôm nay để giúp Trái Đất của chúng ta khỏe mạnh hơn?