Phạm Phúc Bình
Câu chuyện chia sẻ
Dạ em xin chia sẻ ạ 😊
Em là Phúc Bình, học sinh lớp 4.2 trường tiểu học Đông Hòa B. Lá thư “Gửi Trái Đất năm 2050 thân yêu” là một điều đặc biệt mà em đã ấp ủ từ lâu.
Hồi lớp 2, em được học bài “Bảo vệ môi trường”. Lúc đó, cô giáo kể rằng Trái Đất đang bị “đau bụng” vì rác thải nhựa, bị “ho” vì khói xe, và bị “buồn” vì rừng bị chặt. Em thấy thương Trái Đất lắm, nên em đã bắt đầu suy nghĩ: nếu em là bác sĩ, em sẽ chữa lành cho Trái Đất. Nhưng rồi em nhận ra, Trái Đất không cần thuốc — Trái Đất chỉ cần chúng ta sống xanh mỗi ngày.
Từ đó, em bắt đầu làm những việc nhỏ: tưới cây mỗi sáng, phân loại rác trong nhà, nhắc mẹ dùng túi vải đi chợ, kể chuyện môi trường cho em của em nghe. Em còn trồng một cây nhỏ trong chậu và đặt tên là “Hy Vọng”. Mỗi ngày em đều nói chuyện với Hy Vọng, kể cho nó nghe những việc xanh mà em đã làm.
Khi trường phát động cuộc thi “Gửi tương lai xanh”, em đã nghĩ: đây là cơ hội để em viết ra giấc mơ của mình — một giấc mơ về Trái Đất năm 2050 thật khỏe mạnh, thật vui vẻ, thật hạnh phúc. Em tưởng tượng ra thành phố có xe chạy bằng gió, trường học là khu vườn, nhà có mái năng lượng mặt trời, và mọi người sống chan hòa với thiên nhiên. Em cũng mơ rằng các loài vật sẽ được sống yên bình, không bị săn bắt hay bỏ rơi.
Em viết lá thư này không chỉ để tham gia cuộc thi, mà còn để gửi lời hứa đến Trái Đất: rằng em sẽ cố gắng học giỏi, xứng đáng là cháu ngoan Bác Hồ là thiếu nhi thành phố mang tên Bác, với tinh thần sống xanh, và lan tỏa yêu thương đến mọi người. Em mong rằng khi Trái Đất đọc được lá thư này vào năm 2050, Trái Đất sẽ mỉm cười và nói: “Cảm ơn cháu Phúc Bình, cháu đã giữ lời hứa.”
Đó là lý do em viết lá thư này. Em tin rằng, nếu mỗi người đều có một cây Hy Vọng, thì Trái Đất sẽ có một rừng Hạnh Phúc 🌱💚