Trịnh Nguyên Khang
Câu chuyện chia sẻ
Ngày xưa, có cậu bé thường nắm tay mẹ đi dạo trên con đường quê. Cậu thấy những hàng cây nghiêng mình trong gió, bầu trời xanh trong vắt và tiếng chim hót vang khắp cánh đồng. Nhưng rồi, khi lớn, cậu thấy những nhà máy khói bay mù trời, thấy sông suối đen ngòm, cây trụi lá và đất nứt nẻ. Cậu hỏi mẹ:
– Mẹ ơi, vì sao cây phải khóc, chim không còn hót, và bầu trời lại xám thế?
Mẹ nắm lấy tay con, rồi đặt bàn tay bé nhỏ ấy trong lòng bàn tay mình. Mẹ nói:
– Con à, mẹ mong bàn tay con sau này sẽ cùng mẹ giữ lấy màu xanh. Bàn tay mẹ hôm nay cõng bàn tay con, để ngày mai chính bàn tay con sẽ chở che cho Trái Đất này.
Cậu nhìn lên bầu trời, tưởng tượng ra những cánh chim trắng tung bay, mang theo thông điệp hòa bình. Cậu mơ thấy Trái Đất nở hoa xanh biếc, từ đó mọc lên chồi non sự sống. Nhiều năm sau, cậu cùng bạn bè, cùng thế hệ mới, xây dựng một Việt Nam xanh – sạch – đẹp. Những nhà máy giờ đây không còn khói đen, thay vào đó là năng lượng mặt trời, gió và những cánh đồng hoa trải dài. Trẻ em được tự do chạy nhảy dưới bóng cây, hít thở bầu không khí trong lành. Lời mẹ năm xưa vẫn vang vọng:
“Bàn tay mẹ cõng bàn tay con, để con lớn lên với bầu trời xanh và thế giới trong lành, rồi mai đây chúng con sẽ cùng giữ gìn Trái Đất nói chung và Việt Nam nói riêng luôn xanh và đáng sống.” Từ đôi tay nhỏ bé ấy, tương lai xanh đã bắt đầu.