Phạm Huy Hùng
Câu chuyện chia sẻ
Em luôn mơ ước rằng vào năm 2050, Trái Đất của chúng ta sẽ trở nên xanh hơn, sạch hơn và đẹp hơn. Khi đó, con người sẽ được sống trong một thế giới không còn khói bụi, không còn rác thải vứt bừa bãi, và thiên nhiên được bảo vệ đúng như vốn có của nó.
Em tưởng tượng ra những con đường rợp bóng cây xanh, hai bên là những vườn hoa đủ màu sắc. Người dân đi lại bằng xe điện, xe đạp, hoặc tàu điện ngầm hiện đại, nên bầu trời lúc nào cũng trong xanh, không còn khói đen từ xe máy, ô tô như bây giờ. Trên mái nhà sẽ có những tấm pin mặt trời, vừa tạo điện, vừa giúp tiết kiệm năng lượng.
Các dòng sông năm 2050 trong vắt, nước có thể nhìn thấy tận đáy. Cá bơi tung tăng, trẻ em có thể chơi đùa bên bờ sông mà không lo ô nhiễm. Ngoài biển khơi, sóng vỗ hiền hòa, những rạn san hô và các loài sinh vật biển được hồi sinh, không còn bị túi nilon hay rác thải nhựa đe dọa nữa.
Trong gia đình, mọi người đều dùng thực phẩm sạch từ nông trại hữu cơ. Nước được tái chế để không bị lãng phí. Rác thải sẽ được phân loại và xử lý thông minh, không làm hại đến môi trường. Trẻ em như chúng em được học cách yêu thiên nhiên từ nhỏ, biết trồng cây, nhặt rác và tiết kiệm điện nước.
Em cũng mơ rằng khoa học kỹ thuật sẽ phát triển nhưng không phá hủy thiên nhiên, mà giúp bảo vệ môi trường tốt hơn. Con người sẽ hiểu rằng, Trái Đất là ngôi nhà duy nhất, nếu ta không giữ gìn thì sẽ không còn nơi nào để nương tựa.
Em tin rằng, ước mơ ấy sẽ thành sự thật nếu ngay từ bây giờ, mỗi người chúng ta bắt đầu bằng những việc nhỏ bé: trồng một cây xanh, nhặt một mẩu rác, hay tiết kiệm một giọt nước. Năm 2050, em hy vọng được sống trong một thế giới xanh, nơi con người và thiên nhiên luôn hòa hợp, cùng nhau tạo nên cuộc sống tươi đẹp.